Mai ta về lại Sài Gòn
Đường xưa phố cũ vẫn còn có em
Có hàng me nhớ tóc mềm
Phượng rơi áo trắng bên thềm đắm say
Em đừng rời bỏ mây bay
Bỏ quên guốc mộc vòng tay ân tình
Đừng quên dáng nhỏ em xinh
Quyện trong tà áo đoan trinh ngọc ngà
Đừng quên tóc vấn đuôi gà
Thuở xưa mẹ dạy em tà lụa yêu
Đừng quên sông nước hắt hiu
Bờ quên bờ nhớ chắt chiu lở bồi
Đừng quên câu hát tao nôi
Nuôi con cơm mớm, hồng môi ngọt ngào
Đừng quên nắng gió Hạ Lào
Hóa thành điệu võng, ca dao sớm chiều
Sao em mệnh số nàng Kiều
Bước chân lạc lõng ít nhiều đắng cay
Quê hương em đợi một ngày
Đón em về lại chốn này như xưa…
Tác giả : Như Thương
Có thể nói không ngoa rằng ai sống ở Sài Gòn mà chưa/không từng có
thời gian sống trong những con hẻm, thì coi như vẫn chưa hiểu được đầy
đủ chân dung đa diện của Sài Gòn, tính cách của con người Sài Gòn.
Mỗi con hẻm có một đời sống riêng
Sài Gòn có đến hàng ngàn hàng vạn con hẻm. Có những con hẻm rộng rãi,
ngay ngắn, xe hơi xe tải đều đi lọt. Nhưng cũng có những con hẻm hẹp
đến nỗi không đủ chỗ cho hai người đi bộ cùng bước. Có những con hẻm dài
hun hút, có những con hẻm ngoằn ngoèo vào đến bên trong lại rẽ trái rẽ
phải, đoạn phình ra đoạn teo tóp lại, như lạc vào mê cung. Có những con
hẻm xuyên từ hẻm này sang hẻm khác, từ đường này qua đường khác và có
những con hẻm cụt, chỉ có một đường ra duy nhất.
Những con hẻm có một đời sống riêng, khác với đời sống, nhịp sống bên
ngoài đường lớn, ngoài phố thị. Nhất là trong những con hẻm nghèo, chật
hẹp, hai nhà đối diện nếu mở cửa ra là có thể nhìn thấy thông thống vào
nhà nhau, với đa số các gia đình là dân lao động, công nhân, công chức…
Trong những con hẻm như vậy, người ta không thể nào giữ cho cuộc sống
của bản thân và gia đình mình được hoàn toàn riêng tư, nhất là người
Việt lại có một cái tính không được hay cho lắm là thường quan tâm quá
mức đến cuộc sống của người khác. Từ thói quen sinh hoạt, giờ giấc đi về
cho đến mọi chi tiết về đời tư của hàng xóm, kể cả hôm nào nhà ai có
giỗ, có tiệc ăn món gì những nhà xung quanh đều tỏ tường. Bất tiện là
vậy, nhưng mặt khác, mọi người trong hẻm lại sống thân tình với nhau như
trong một nhà, ai có chuyện gì từ đau ốm, cưới hỏi, ma chay…hàng xóm
đều đến giúp một tay.
Trong những con hẻm, nhiều khi người ta chả cần phải đi ra đường lớn,
ra chợ, có thể mua được nhiều thứ từ hàng ăn, thực phẩm, cho tới dịch
vụ các loại. Không chỉ nhà mặt tiền ngoài đường phố mới có thể mở cửa
làm ăn buôn bán, trong hẻm, người dân cũng tận dụng nhà mình để buôn
bán, làm dịch vụ, kiếm đồng ra đồng vào. Thôi thì đủ cả, từ tiệm tạp
hóa, đại lý nước ngọt, kem…, quán cà phê cóc, xe hủ tiếu, xe bánh mì,
xôi, cháo…; dịch vụ thiên hình vạn trạng từ tiệm cắt tóc nam, nữ, tiệm
may, dạy học tư, cho thuê sách truyện, sửa xe v.v…
Thời buổi khó khăn, người thất nghiệp thì đầy rẫy, gia đình nào cũng
cố gắng buôn bán, làm ăn thêm, chỉ cần một chõ xôi, một xe bánh mì hay
cái máy may ngồi may thuê là cũng đủ kiếm tiền chợ qua ngày. Có nhà thì
chia nhỏ căn nhà ra cắt một phần hoặc cái gác xép cho sinh viên, công
nhân thuê, người khác lại nhận giữ trẻ cho hàng xóm…Ðồng tiền cứ chạy
quanh từ túi người này sang túi người khác.
Ở những con hẻm rộng rãi, sạch sẽ một chút người ta còn mở quán ăn,
cho thuê nhà làm văn phòng, cũng trương tấm bảng “Công ty trách nhiệm
hữu hạn một thành viên A, B…” với đủ loại văn phòng, công ty, nhìn qua
cũng biết thuộc loại cò con mới chịu chui vào hẻm.
Cuộc sống trong những con hẻm nhỏ, chật chội thường ít khi yên tĩnh,
hoạt động của nhà này đều ảnh hưởng ít nhiều đến nhà khác. Từ tiếng chó
nhà bên sủa, tiếng vợ chồng hàng xóm chửi lộn, đánh lộn, tiếng mẹ quát
mắng con, tiếng giảng bài của thầy giáo lớp dạy tư tại nhà khác…Rồi nhà
bên này mở băng cassette cải lương trong lúc nhà đối diện lại bật nhạc
Thúy Nga Paris… Cứ thế từ sáng sớm đến đêm khuya, cả con hẻm chỉ thực sự
ngủ yên được vài tiếng đồng hồ rồi sau đó, nhà nhà lại lục đục thức
dậy, và tiếng rao của những người bán hàng rong lại cất lên, “Bánh mì
nóng giòn đê…,” “Ai xôi khúc…không.”
Những người bán hàng rong đi bộ, hoặc đi xe đạp, cũng thiên hình vạn
trạng. Từ bán bánh mì, xôi…buổi sáng sớm, trễ hơn, khoảng 9-10 giờ có
đậu hũ nước dừa, sau giờ ăn trưa thì chè bà ba, chè trôi nước, xương sâm
sương sáo, bắp luộc, bắp nướng phi hành mỡ, kẹo kéo…, buổi tối thì hột
vịt lộn, khuya khuya vẫn còn tiếng gõ thay lời rao rất đặc trưng của xe
hủ tiếu mì…Thỉnh thoảng lại có gánh ve chai, sửa khóa, sửa đồng hồ, đổi
nồi cũ lấy nồi mới, hay người cắt tóc dạo…đi ngang qua. Những tiếng rao
đó cũng là một phần âm thanh không thể thiếu trong đời sống của những
con hẻm.
Trong những con hẻm nghèo, nhà cửa thường cũng chật chội theo. Có
những căn nhà nhỏ xíu, chật đến nỗi mọi sinh hoạt cứ phải đem ra trước
sân, ngoài đầu hẻm, cái bếp lò cũng đặt nhờ, nấu nhờ ngoài hẻm, thậm chí
có những tối nóng quá họ vác cả ghế bố ra đầu hẻm ngủ cho thoáng. Những
hôm cúp điện, nóng nực, nhà nào cũng xách ghế ra cửa ngồi, tám chuyện
thời sự với nhau trong lúc lũ trẻ con lấy ngay cái hẻm làm chỗ đá banh,
sân chơi. Mùa nóng đã khổ, mùa mưa càng cực hơn, có nhiều con hẻm nước
ngập cao, tràn vào nhà, ăn uống sinh hoạt gì cũng vất vả.
Hẻm càng nhỏ chật, người ta càng khó sống tách biệt, và phải sống
thật với hoàn cảnh của mình hơn vì không thể che giấu được mãi trước con
mắt hàng xóm. Có những cô gái dù không giàu có, nhưng khi ra ngoài phố,
đến những khu trung tâm vui chơi nhìn cung cách ăn mặc không ai biết
được, chỉ đến khi về lại con hẻm, về nhà, trút bỏ son phấn quần áo lượt
là mới trở thành một con người khác, con người thật. Sống trong hẻm, vì
vậy, chẳng khác nào sống trong nhà mình. Nỗi bất hạnh hay niềm vui của
một gia đình đều có thể trở thành chung của cả xóm.
Và ở đó, những tính tốt của người Sài Gòn cũng dễ dàng bộc lộ ra: sự
rộng rãi hào phóng chia sẻ với người khác cho dù nhà mình cũng đang chạy
ăn từng bữa, sự thẳng thắn bộc trực, thấy chuyện bất bình là không bỏ
qua, sự bao dung chấp nhận những cái khác mình trong một thành phố vốn
là nơi hội tụ của người dân tứ xứ đổ về…
Trước 1975, những khu vực chung quanh chợ Cầu Muối, đường Cô Giang Cô
Bắc quận 1, khu Ða Kao nằm ven kênh Nhiêu Lộc quận 1, khu Khánh Hội
quận 4, khu cầu Bông, quận Bình Thạnh, xung quanh chợ Trương Minh Giảng
quận 3, khu vực ngã Ba Ông Tạ quận Tân Bình, xung quanh cầu chữ Y quận
8, cầu Chà Và-Chợ Lớn, cho tới một số khu vực của người Hoa ở quận 5,
Chợ Lớn…dày đặc những con hẻm như vậy. Thành phần dân cư thì rất đa
dạng, từ dân không có nghề nghiệp ổn định kiếm sống bằng buôn gánh bán
dạo, chạy xe ôm cho tới ông thầy giáo tiểu học, anh sinh viên trọ học,
anh ký giả tầm tầm, ông nghệ sĩ hài về già, một vài cô gái bán phấn buôn
hương chỉ ra đường khi mặt trời đã lặn từ lâu …
Cũng có những con hẻm với thành phần dân cư hơi phức tạp, dân giang
hồ đâm thuê chém mướn, xì ke ma túy…người lạ mặt thường rất ngại và ít
khi dám đi vào một mình. Ở khu Chợ Lớn có những con hẻm toàn người Hoa,
đi vào chỉ nghe tiếng Quảng, tiếng Tiều, tiếng Hẹ…trước cửa nhà nào cũng
có treo bùa chú, nhìn vào nhà nào cũng thấy đỏ rực bàn thờ Quan Công,
Phúc Lộc Thọ, ông Ðịa…
Hơn 40 năm sau ngày 30 Tháng Tư, 1975, Sài Gòn đã thay đổi nhiều. Có
một số khu vực với nhiều con hẻm gần như bị xóa sổ do quy hoạch lại,
nhưng đa số những con hẻm vẫn còn đó, và đời sống trong hẻm cũng không
khác bao nhiêu, thậm chí còn cơ cực hơn vì vật giá tăng từng ngày, thuế
má đủ loại phải đóng mà thu nhập thì khó kiếm hơn xưa.
Và nếu như trước kia, đề tài của những “tòa soạn báo…miệng” trong hẻm
thường là về chiến tranh, đảo chính, Việt Cộng mới pháo kích ở đâu đó,
chồng ai mới chết trận hoặc con trai ai mới nhập ngũ, ước mơ một ngày
hòa bình, cho tới ông tướng nào có bồ nhí, nghệ sĩ sân khấu nào mới bỏ
vợ…Thì bây giờ là giá xăng dầu, điện, gas… tăng, thực phẩm bẩn, hàng dỏm
hàng độc hại tràn lan trên thị trường, những vụ án tham nhũng, lãng phí
thất thoát tiền tỷ, đạo đức xã hội ngày càng suy đồi, thêm vào đó là
những diễn biến trên Biển Ðông… Chỉ mong rằng một ngày nào đó chủ đề của
người dân sẽ không phải lại là…chiến tranh nổ ra trên quê hương!
Những con hẻm cũng như món ăn đường phố, đời sống vỉa hè…chỉ tồn tại ở
những thành phố của những quốc gia chưa phát triển, Sài Gòn hay Hà Nội
cũng vậy thôi. Rồi một ngày nào đó, khi Việt Nam đã trở thành một quốc
gia giàu có phát triển, có lẽ những con hẻm sẽ biến mất, nạn buôn bán
vỉa hè sẽ biến mất, nhưng ngày đó thì chắc vẫn còn xa lắm!
Xin hết.
Nguồn Blog Saigonxua
This comment has been removed by the author.
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
Delete