Wednesday, January 10, 2018

Gánh Hàng Rong – Nét đặc trưng của người Việt

“Có tiếng rao nghe sao lạc lỏng giữa phố chiều lao xao
Có tiếng rao nghe xơ xác xanh xao khuất sau hàng phố cao…”

Những người đã từng sống ở đất Sài Gòn, dù trong suốt cuộc đời hay chỉ là những giây phút ngắn ngủi đặt chân tới vùng đất này, tiếng rao của những người bán hàng rong là thứ âm thanh khiến họ nhớ và suy ngẫm nhiều nhất. Dù ngày nắng hay mưa, dù là đêm hay ngày, lúc nào khắp Sài Gòn cũng vang lên tiếng rao thân quen ấy, “ai ăn vịt lộn không”, “ bắp luộc, bắp nướng đê..”,khi bình minh còn chưa ló dạng, những gánh hàng rong từ các khu dân cư nghèo đã bắt đầu tỏa đi khắp thành phố, khi bầu trời lung linh những vì sao thì họ mới trở về và lại tất bật chuẩn bị hàng cho ngày mai, cuộc sống của họ cứ thế từ ngày này qua ngày khác, và thật khó để tìm được lối ra khỏi vòng luẩn quẩn đó.


Sáng tinh mơ Sài Gòn đã quen với tiếng rao “bánh mì nóng giòn…”, “báo mới đây…”,. Sau những “thức điểm tâm” đó là một ngày làm việc với: “ve chai, đồ điện hư cũ bán hông…” vào buổi trưa, “bánh bò bánh tiêu bánh cuốn”, “bánh gai, bánh giò đê” vào buổi chiều và kéo dài đến tận đêm khuya. Và khi màn đêm buông xuống, phố Sài Gòn sẽ thật buồn nếu thiếu những tiếng rao, tiếng gõ lóc cóc của những xe hủ tiếu, bắp nướng.


Những gánh hàng rong ở Sài Gòn bán đủ thứ loại đồ ăn, thức uống khác nhau và phần lớn chúng là những món ăn rất bình dân nhưng cũng rất ngon. Ở đâu đó bạn có thể bắt gặp một gánh hàng bún đỏ thơm ngon, chỉ với 5000 đồng là bạn đã được thưởng thức một tô bún thơm ngon không kém (thậm chí có lẽ còn hơn) so với một tô bún giá 15000 đồng ở những quán ăn. Hay đơn giản đó là những chén bành bèo, bánh nậm được làm rất ngon nhưng cũng rất rẻ…
Sở dĩ những gánh ràng rong bán giá rẻ như vậy không phải vì nguyên liệu hay cách chế biến của họ không đảm bảo, mà vì với họ, nguồn thu nhập chính là công sức mà họ bỏ ra cho gánh hàng đó. Như cô Tám, một người đã gắn hơn một nửa cuộc đời với gánh hàng bánh nậm, bánh bèo tâm sự: “Nguyên liệu để làm nên 1 chiếc bánh cũng đã là 900 đồng, nhưng bà chỉ bán với giá 1000đồng thôi, chủ yếu lấy công làm lời mà cháu…”,tôi đã bật khóc khi biết rằng chỉ với những gánh hàng rong ấy, họ phải tất bật để nuôi sống những người thân. Để có được những đồng tiền nhỏ nhoi ấy, họ đã phải bỏ ra biết bao mồ hôi, nước mắt, phái chịu đựng biết bao gian khổ, và đôi khi là cả sự khinh bỉ của cuộc đời… Thế mà họ vẫn ngày đêm rong ruổi mưu sinh mặc cho bao khó khăn, vất vả đang chờ đón.


Giữa không gian ồn ào của đất Sài thành, những tiếng rao của người bán hàng rong dường như trở nên thật nhỏ bé và cô quạnh như chính người chủ của nó. Dù có vật đổi sao dời, dù cho xã hội có văn minh, tiến bộ bao nhiêu thì những gánh hàng rong vẫn là một hình ảnh thật đẹp của Sài Gòn. Những gánh hàng rong gánh luôn cả những khát khao, ước mơ cho một ngày mai tươi sáng hơn.
Xin hết.
Nguồn Blog Saigon Xưa 

No comments:

Post a Comment